Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

NÓ và TÔI.

Nhìn em bé nhặt mẫu bánh ăn thừa,
Lòng bồi hồi nhớ tháng ngày năm ấy...
Năm 88, qua một lần trọng bịnh,
Sốt dịch hạch:di chứng bênh tâm thần.
Rối loạn tâm thần vì công phạt thuốc,
Nhiệt ngộ nhiệt phát cuồng đúng vậy thôi.
Tôi lang thang hay đến những chùa chiềng,
Đi kèm tôi là con tôi 8 tuổi.
Trong túi tôi lúc đó không có tiền,
Vào buổi trưa, cháu bảo rằng con đói
Tôi sực nhớ gần quanh đây có chùa.
Hai cha con đến chùa Vĩnh Nghiêm Tự.
Tôi bạch thầy ,Xin ăn  bữa cơm trưa,
Thầy trả lời rằng:cơm không còn nữa.
Tôi thưa thầy ,Xin trái cây lót dạ.
Thầy nói là: cũng không có trái cây.
Tôi tức quá chạy thẳng vào chánh điện,
Tay xá Phật,Xin hưởng sự cúng dường.
Đĩa trái cây đã cúng dường lễ Phật.


Lúc bình tâm tôi thường hay kể lại,
Cho cháu con và  những người thân...
Lúc NGHIỆM sống, đến chùa từng bị đói,
Khi NGHIỆM chết,vong chẳng chịu về chùa.
Ngày nó mất, sau khi đà an táng.
Thầy dặn là : đưa di ảnh vào chùa.
Lúc xe chạy ngang nhà không được ghé.
Đường duy nhất về chùa ,phải ngang nhà,
Ngang qua nhà,THỊNH làm bát nhang vỡ,
Xe dừng lại, vô nhà lấy bát mới.
Thầy trụ trì chùa THÁI NGUYÊN ghé lại.
Tôi trình bày và thuật lại chuyện ấy...
Thầy bảo: quả vong không muốn về chùa.


                     Mẫu bánh nầy ta nhặt ăn qua cơn đói,
                      Nếu có dịp ta kể lại cuộc đời mình.
                   Cho tất cả mọi  người nghe và trong đó...
                   Có mọi người thân trong gia- đình và xã-hội .
                                Lăng kính người hoang tưởng.               
                                    Suy gẫm đạo và đời.
                                        Trần thế  Luận.
                                                 HH.
                                   haothuathiennguyenhuhao.

2 nhận xét:

  1. Đời là thế nhưng xin đừng còn cảnh đời như thế.
    Mong hãy rủ lòng thương như chúa và Phật từ bi.
    Mấy nghìn năm rồi,sao tình nhân loại không thấy đổi.
    Kỷ nguyên nào thì phép nhiệm mầu chuyển hóa đức-niềm tin.
    Để hàng tỷ tỷ người trên trái đất thôi không còn đau khổ.

    Trả lờiXóa
  2. Thầy chùa còn tiếc trái cây.
    Để dành ăn vặt khi no bụng rồi.
    Tám khế, An Phú, PLEIKU.
    Trên xe Ông Tám kể rằng ;
    Trụ trì chùa ấy tên là tám HƯƠNG.
    Đó là tên tục ngoài đời.
    Tôn trọng họ THÍCH , không bàn pháp danh .
    Xứng danh với những ai tu .
    Thật lòng khổ hạnh ,không mượn áo tu lừa đời.

    Trả lờiXóa