Màu thời gian rêu mốc phủ bao ngày.
Trên đỉnh cao ngỡ rằng luôn yên vị.
Bỗng ,một hôm mưa lớn đất trụt, đá lăn nhào.
Cỏ cây bẹp dúm, thân gãy đỗ ngổn ngang.
Tảng đá lăn lăn mãi cũng phải dừng.
Bên sườn núi phía dưới là con đường.
Hết đà lăn tảng đá nằm án ngữ ...
Để thông đường người ta dùng mìn bộc phá.
Tiếng ầm vang tảng đá to vỡ tan thành mảnh nhỏ .
Hồn đá cũng muốn vậy , ít ra là phải được như thế .
Vẫn có ích hơn là ở mãi trên ngọn núi cao.
Sa Trung Kim .
HH.
haothuathienngyenhuuhao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét